Không chỉ mang công ơn sinh thành, dưỡng dục, mẹ còn là nơi nương náu, trú ẩn bình yên của con trước những vấp ngã, thử thách trong đời. Tình yêu của mẹ là tình yêu vĩnh cửu, trong sáng và vô điều kiện. Vì thế, dù có sống xa nhà, bận rộn với công việc, cơm áo, gạo tiền thì vào ngày 20/10, bạn cũng cần dành thời gian để quan tâm, chăm sóc và bày tỏ tình yêu thương của mình với mẹ.
Và việc viết một lá thư cho mẹ trong ngày 20/10 sẽ là cách đơn giản để bạn bày tỏ tấm lòng của mình. Mặc dù thời buổi công nghệ thông tin nhưng những lá thư vẫn mang một nguồn sức mạnh to lớn, giúp mẹ hiểu và cảm nhận được sự chân thật của bạn. Dưới đây là tuyển tập những bức thư gửi mẹ 20/10 hay nhất mà bạn có thể tham khảo và gửi tặng mẹ của mình vào ngày phụ nữ Việt Nam sắp tới.
Lá thư từ Chi Lăng, Binh nhì Nguyễn Như Đoàn - Chiến sỹ Sư đoàn 330.
Hai tháng trôi qua nhanh quá mẹ ơi! Nhìn những đồng đội có cha mẹ, người thân lên thăm con thấy mình buồn rười rượi, nhưng con biết nhà mình khó khăn, đường lại xa mẹ chưa lên thăm con được, con hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để khi làm Lễ Tuyên thệ chiến sĩ mới còn khoe với mẹ. Thời gian tới sẽ còn nhiều khó khăn nhưng đầy vinh quang đối với con- người con quê hương Hậu Giang anh hùng! Con thương nhớ mẹ nhiều!
Chiều Chi Lăng mưa rào chắn lối
Nắng thao trường thử lửa tuổi xanh
Tay nghiêng bút lòng con nặng nổi
Nhớ quê nhà thương quá mẹ ơi!
Ngoài việc tổ chức cuộc thi viết về mẹ nhân ngày phụ nữ Việt Nam, sự kiện chào mừng ngày 20/10 tại các trường học, công ty còn bao gồm rất nhiều hoạt động mít ting, họp mặt, hội diễn văn nghệ,... Để sự kiện diễn ra thành công, bạn đọc có thể tham khảo mẫu giấy mời họp mặt ngày 20/10 để gửi thông báo về địa điểm, thời gian tổ chức sự kiện đến những người tham dự.
Tiêu đề: Con nhớ mẹ, nguồn (sưu tầm)
Mẹ thân yêu,
Con biết mẹ sẽ cảm thấy thật lạ khi đột nhiên nhận được bức thư này từ con, nhưng mẹ hoàn toàn không phải lo lắng gì về nó cả đâu. Con chỉ viết ra những điều này vì con muốn mẹ biết rằng con đánh giá cao và biết ơn mẹ đến như thế nào. Ngay cả khi chỉ vừa mới hôm qua thôi con đã thật cáu kỉnh và thô lỗ khi nói chuyện với mẹ qua điện thoại, ngay trước mặt con gái của con. Cảm ơn vì mẹ đã như một tấm lưới an toàn một dây đeo bảo hiểm luôn ở đó và mãi mãi ở đó khôn phản bội mà chấp nhận mọi thứ từ con người con, con đã quá yên tâm đến mức đôi khi cho phép mình đối xử thật tệ bạc bằng những lời lẽ thô lỗ. Con đã sai, sai rất nhiều.
Cảm ơn bố mẹ vì đã đưa con đến với cuộc đời này. Cảm ơn bố mẹ đã vất vả sớm khuya chắt chiu xoay sở làm kinh tế bên cạnh đồng lương giáo viên ít ỏi để con có đủ sữa và đồ ăn ngon lành bổ dưỡng mà giờ đây con có được vóc dáng đẹp đẽ này.
Cảm ơn bố mẹ đã sáng suốt lựa chọn, luôn sát sao việc học hành trường lớp của con để con luôn có được môi trường học và bạn bè tốt nhất, mà giờ đây trí tuệ con được mở mang, cuộc đời dẫn con đến những miền đất tuyệt vời.
Cảm ơn mẹ vì đã bên cạnh con mỗi lần con bị bệnh, đi khắp nơi tìm mọi thầy thử mọi cách để chữa lành những vết cứa rỉ máu ở 2 bàn chân con.
Con xin lỗi vì những năm tháng dài đằng đẵng của tuổi vị thành niên, con đã là một đứa con gái thật ngang ngạnh, phiền nhiễu và đáng xấu hổ. Tiếng khóc nấc và hình ảnh gương mặt đau đớn, khổ tâm tột cùng của mẹ vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí con. Con chỉ cố gắng tìm kiếm những trải nghiệm mới mà không biết rằng người tốt nhất có thể hướng dẫn con đi qua những trải nghiệm đó là mẹ. Đến tận bây giờ, con vẫn không lí giải được bằng sức mạnh và niềm tin nào mà mẹ vẫn có thể tiếp tục tin tưởng trong đau đớn đưa con lên, dẫn con đi qua những thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời con. Cảm ơn vì đã ở đó vì con, cả khi hạnh phúc lẫn đau đớn. Cảm ơn vì đã luôn yêu con vô điều kiện. Cảm ơn vì đã không rời khỏi con. Cảm ơn vì đã thúc đẩy con để con có được cơ hội sống lại, có một người chồng những đứa con và hưởng thụ 1 cuộc sống tuyệt vời như giờ đây.
Cảm ơn mẹ vì đã luôn tận tâm chăm sóc con và cả những đứa con con. Cảm ơn mẹ vì đã không ngần ngại vượt lên cả những điều tưởng chừng là giới hạn của tuổi già để đến với những khả năng mới cao hơn nhằm hỗ trợ con cháu. Cảm ơn mẹ đã bỏ cả công việc và đam mê của mình để ở bên chúng con những lúc con cần.
Cảm ơn cái lo lắng phấn đấu để chị em con khi nhỏ hay khi đã trưởng thành vẫn luôn được nhận sự công bằng từ bố mẹ. Cảm ơn mẹ đã luôn nghĩ hộ con luôn ưu tiên chồng con và gia đình chồng con.
Cảm ơn mẹ vì đã luôn tự chủ, tự chăm sóc sức khỏe của bản thân, độc lập kinh tế, chẳng bao giờ phải màng đến con cháu. Để con được mải miết quay cuồng với đời sống của mình con, gia đình nhỏ của riêng con mà không phải lo lắng gì phía sau.
Cảm ơn mẹ, có thể mẹ không biết nhưng mẹ chính là hình mẫu của con về sức mạnh, tình yêu, lòng từ bi, sự tự chủ, cân bằng và hàng nghìn thứ khác. Con thực sự ngưỡng mộ mẹ. Cảm ơn mẹ đã luôn cố gắng trong cuộc sống của mình, trở thành người mẹ tốt nhất mà mẹ có thể, để con được hấp thụ bao nhiêu điều tuyệt vời từ đó.
Con xin lỗi vì đã chưa bao giờ nói đủ những lời cảm ơn. Chúc mẹ 20/10 vui vẻ, hạnh phúc. Con yêu mẹ.
Tiêu đề: Những điều con chưa nói, nguồn (sưu tầm)
Mẹ yêu quý !
Chắc mẹ cũng đã biết con trai của mẹ có khiếu sáng tác văn thơ từ nhỏ. Con đã viết nhiều bài thơ nói về tình yêu đôi lứa, viết những dòng văn về trường lớp và thầy cô, con cũng viết rất nhiều câu chuyện thú vị tồn tại ở giữa lòng thủ đô nhưng con vẫn chưa có một bài viết nào con viết và kể về mẹ. Đó vẫn luôn là điều con thấy áy náy và hổ thẹn với bản thân mình nhất. Vậy nên lần này con viết lá thư này gửi đến Mẹ, chính là tâm sự, là nỗi lòng và cả những câu chuyện mà con chưa từng nói cho mẹ nghe bao giờ.
Con sai rồi, con xin lỗi Mẹ ! Có lẽ đó là câu nói mà con muốn nói với Mẹ nhất. Khi mà đã bao nhiêu lần con tự cho mình cái quyền đã trưởng thành mà không nghe lời hay lớn tiếng cãi lời Mẹ. Hay có đôi ba câu của con nói ra vô tình khiến lòng Mẹ bị tổn thương, làm Mẹ buồn thậm chí là rơi nước mắt, mà con chưa một lần chịu đến nói một câu xin lỗi Mẹ. Lần đầu tiên trong đời con khiến Mẹ khóc, chắc Mẹ vẫn còn nhớ. Con lúc đó đang là chàng trai 16 tuổi, còn quá nông nổi và bồng bột, chỉ vì chút giận hờn của tình yêu thuở mới lớn mà con đã buông những lời lẽ khó nghe, cộc cằn và cả sự bực tức lên đầu Mẹ. Giá mà lúc đó Mẹ mắng chửi con một trận hay đánh đòn con có lẽ con cảm thấy dễ chịu hơn nhưng không, Mẹ lại lẳng lặng bỏ đi vào trong phòng riêng ôm mặt khóc rấm rứt. Đã không ít lần con thấy Mẹ khóc, nhưng đó là lần đầu tiên con thấy Mẹ khóc vì con. Con cảm thấy mình quả là bất hiếu khi đã vì một người con gái xa lạ mà làm tổn thương đến người thân của mình, làm tổn thương đến một người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế gian này đó là Mẹ.
Những giọt nước mắt của Mẹ năm đó thực sự đã giúp con tỉnh ngộ. Nó giúp con trên chặng đường của yêu đương về sau, con biết được cách cân bằng giữa chữ nghĩa và chữ tình, nó khiến con thấu được sự chịu đựng của Mẹ trong lặng thinh và quan trọng hơn nó giúp con hiểu ra cho dù tình yêu đôi lứa có đẹp đến đâu cũng không đẹp và thiêng liêng bằng tình mẫu tử. Cuộc đời con chứng kiến bao người con gái đến bên con con rồi lại bỏ đi, nhưng người mà luôn ở bên cạnh con, mãi mãi không rời xa thì chỉ có duy mình Mẹ. Dù con trăm lần sai trái, Mẹ vẫn không một câu trách móc, dẫu cho con có ngàn lần lầm lỗi, Mẹ vẫn không một lời oán than. Mẹ vẫn chịu đựng mọi thứ trong âm thầm và vẫn tiếp tục yêu thương con một cách một kiên tâm và bền bỉ. Chính vì thế mà mỗi lần định làm gì còn đều nhớ về giọt nước mắt của Mẹ năm đó và dặn lòng mình không được phép để giọt nước mắt của Mẹ lần nữa lại phải rơi.
Mẹ vẫn thường bảo con mỗi người sống trên đời phải có cho mình một ước mơ! Năm tháng trôi đi, con đã biết ước mơ của con là gì, con đã biết sau này mình muốn trở thành ai. Nhưng dù có vì chạy theo những đam mê mà rong ruổi đến tận đầu trời cuối đất, tương lai sau này con có trở thành giám đốc lớn hay trở thành người nổi tiếng lừng danh thì con vẫn luôn mang trong người giọt hồng của xứ Nghệ quê mình đầy ắp tình thương, vẫn là đứa con rất đỗi bình thường của bố mẹ. Con có trăm ngàn nơi để đi nhưng chỉ có duy nhất một nơi để về. Nơi đó là êm ấm chốn gia đình, là trong vòng tay yêu thương của mẹ.
Bây giờ con đã là một chàng trai 21 tuổi. Đứa con trai của mẹ từng trải nhiều rồi, đã trưởng thành hơn qua từng năm, biết yêu thương mẹ nhiều hơn, cũng hiểu được phần nào những suy nghĩ của mẹ. Con đã không còn coi mẹ là phiền hà khi mỗi lần mẹ gọi điện là nhắc con đủ thứ. Con cũng đã không còn coi mẹ là nhiều chuyện khi cứ hỏi chuyện nọ chuyện kia. Vì con hiểu được rằng đó đơn giản chỉ là xuất phát từ tình yêu thương con vô bờ của mẹ. Con xin lỗi mẹ vì bao năm qua đã bỏ lỡ những tình thương mẹ dành cho con nhiều lần đến thế.
Cả đời này con duy chỉ có một người, và đó là Mẹ yêu quý của con ! 20/10 con chúc mẹ vui vẻ, mạnh khỏe, hạnh phúc!
Từ con trai của Mẹ!
Thư gửi mẹ, Nguồn: Sưu tầm
Mẹ à! Chắc hẳn mẹ đã mệt và vất vả lắm khi sinh ra một đứa như con. Mới đôi mươi mà mẹ phải chịu đựng cú sốc bị sa thải khỏi công việc của 1 "cô gái" và trở thành thực tập sinh của công việc "người mẹ". Chắc lúc đó mẹ sốc lắm đúng không.
Một đứa con gái ương bướng, ngang ngạnh như con đã không ít lần khiến mẹ buồn chỉ vì những lời nói thiếu suy nghĩ và tính tình trẻ con của bản thân, mẹ luôn muốn tốt cho con con biết điều đó nhưng khi mẹ dạy bảo con lại khư khư ích kỉ ôm lấy ý kiến riêng của mình mà không nghe lời của mẹ chỉ biết khiến mẹ thêm phiền lòng.
Nhưng mẹ à, con đã biết:
Nếu không nghe ba kể về những sự hy sinh của mẹ thì chắc giờ con còn là đứa con không hiểu chuyện.
Con sẽ không biết rằng mẹ đã hy sinh cho con và em nhiều như thế nào: tuổi thanh xuân, sức khỏe, thời gian riêng của bản thân...có lẽ là cả cuộc đời này con luôn được mẹ bao bọc che chở!
Con được sinh ra, kinh tế gia đình mình không khá giả chính vì thế mà mẹ luôn chắt chiu, dành dụm để lo tiền ăn học, thuốc men khi con ốm đau.
Dẫu kinh tế nhà mình khó khăn nhưng con luôn có đầy đủ như đám bạn. Một mình mẹ gồng gánh gia đinh khi ba phải đi làm ăn xa.
Mẹ luôn dặn con: "Nhìn mẹ đi, hồi xưa nhà đông anh em nên không có tiền đi học, nên giờ phải cực khổ lao động. Nên con phải ráng học hành thật giỏi mới có thể thành công, sống hạnh phúc, sung sướng được." vì vậy dù bận rộn cỡ nào mẹ cũng ngồi cạnh để cổ vũ con học.
Vì làm việc quá vất vả nên trên người mẹ luôn mang theo những nỗi đau mà mẹ phải tự chịu đựng. Mỗi khi trời trở gió cơn những khớp tay lại sưng đỏ, bắp chân lại nhức, đôi mắt lại sâu hơn, đen hơn vì thức khuya dậy sớm. Nụ cười trên gương mặt mẹ dần biến mất thay vào đó là những nếp nhăn, những suy nghĩ lo lắng cho con. Con nhớ nụ cười của mẹ, nụ cười khi con còn nhỏ, nụ cười đầy niềm vui, hạnh phúc.
Con yêu mẹ!
Đến khi lớn, đã hiểu chuyện hơn cũng thật khó để con có thể nói với mẹ 3 chữ "Con yêu mẹ". Con muốn dành cho mẹ những điều tốt đẹp nhất, muốn đem thanh xuân về bên mẹ, muốn mẹ vui, mẹ hạnh phúc và nhìn thấy mẹ cười. Nhưng mẹ lại bảo: "Mẹ giờ già rồi, răng cỏ đẹp đẽ gì nữa đâu mà cười, nhe răng cười như này người ta cười vào mặt cho."
Mẹ biết không, nụ cười của mẹ làm cho niềm vui nhân lên gấp bội, làm cho con thấy cuộc sống này tươi đẹp biết bao khi có mẹ trên đời. Con muốn nhìn thấy 1 lần nữa NỤ CƯỜI mẹ năm xưa và đây là món quà con dành tặng mẹ.
Mẹ kính yêu! Khi viết những dòng chữ vụng về này cho mẹ, con thậm chí còn không nhớ nổi bao lâu rồi mình vẫn chưa về thăm nhà.
Liệu hoa cỏ mọc thơ thẩn ngoài vườn còn tốt tươi? Mẹ có hay tưới những cây bằng lăng vào mỗi buổi sớm mai để khi vào mùa hoa nở ra tím biếc? Cành hoa lan con chiết đã xanh tốt chưa, hay từ lâu đã héo mòn vì tiết trời se lạnh mãi!?
Lập đông nên thời tiết cứ mưa hoài, mẹ nhớ mặc ấm và giữ gìn sức khoẻ nhé. Hẹn khi bão tan và Sài Gòn hết dịch, con sẽ lại về. Lịch làm việc dày đặc cộng với giãn hội giãn cách dài hạn, mấy ngày xa vắng này con cứ ngỡ là mãi mãi. Nhìn lòng đường ươn ướt sau cơn mưa phùn, con nhớ mẹ biết bao nhiêu.
Con nhận ra trong đời ta, cho dù nhà dột cột xiêu, đi thật xa rồi cũng chỉ muốn quay về bên vòng tay mẹ. Ngồi xuống bên chân người và vừa ngâm nga với những cái xoa trên tóc, vừa nghe người kể lại những câu chuyện mà tuổi thơ con đã từng được nghe hàng chục lần.
Ngày bé con cứ mong chóng trưởng thành để được thoát ly khỏi gia đình, mở cánh cửa "ao làng" đến với xã hội bao la và tự đi tìm lẽ sống của riêng mình. Nhưng cuộc đời có bao giờ là mặt hồ êm đềm trăm năm không có cơn bão nào kéo đến. Cũng như chúng ta có khi nào hoàn toàn tránh được những lúc chênh vênh. Con cứ hoài chạy theo công việc bận rộn mà quên mất đi bao lâu rồi vẫn chưa tạm biệt phố thị để về với quê ta, nơi có người mẹ già ngày đêm ngồi bên điện thoại, mắt dõi ra phía cánh cổng rêu phong và ước gì một khi nào đó con mình sẽ về bất chợt.
Nhưng lâu lắm rồi đã không có nỗi bất chợt nào như thế diễn ra. Mẹ vẫn miệt mài như mẹ đã đợi ba. Thời nông nổi của tuổi trẻ bồng bột, ba chọn đi xa vì tình yêu của người dành cho mẹ chẳng đủ để ba thuyết phục mình ở lại. Bao năm tháng dần trôi qua, con đã lớn, mẹ đã già nhưng vẫn đợi mãi mà thôi. Bao kỷ niệm xa xôi, mẹ cất vào đáy lòng sâu thẳm. Chân con đi lẫm chẫm theo nơi mẹ vừa qua, rồi đến lúc con biết cười nói với cảm xúc lý tính của mình, biết tạo dựng đời mình theo bao nhiêu con đường mới lung linh. Mẹ quay về âm thầm bên nếp nhà xưa, yên vị với những gì số phận định sẵn. Tóc con còn xanh, tóc mẹ chuyển hai màu. Đôi má con màu đào, gò má mẹ đồi mồi điểm xuyến.
Mẹ biết không, mấy ngày "người giãn cách người, địa phương giãn cách địa phương" này thật dài. Nhưng mọi thứ đều đã sắp xếp xong cả rồi, con chỉ còn cách mẹ một chuyến xe đường trường từ thành phố về với quê hương. Mẹ đợi con, mẹ nhé!
Bức thư từ trái tim, tác giả Vũ Tuấn
Con viết thư gửi mẹ giữa đêm khuya..
Không phải từ chiến trường, như cha từng xung kích..
Mà thư con, được viết từ vùng dịch..
Nơi có bạn con, đang vất vả hao gầy..!
Lúc lên đường, mẹ nắm lấy bàn tay..
Đất nước thanh bình, sao mà con đi mãi..!?
Mẹ thương con, đêm ngủ rừng lán trại..
Chẳng quen nhọc nhằn, khi tuổi mới đôi mươi..!
Hôm nay viết về, con gửi mẹ , mẹ ơi..!
Vất vả chúng con, sao bằng cha ông ngày trước..
Dép lốp, chân trần, xẻ Trường Sơn cứu nước..
Bom thét đạn gào, cái chết trực gọi tên..!
Mẹ yên lòng , đâu chỉ có riêng con..
Bao chúng bạn, tất cả cùng trang lứa..
Đêm không ngủ, ăn mì tôm thay bữa..
Thương đồng bào, dịch bệnh thấu tâm can..!
Con viết thư gửi mẹ giữa giấc mơ..
Thằng bạn con, mới trở thành bác sỹ..
Xông pha tuyến đầu, suốt ngày đêm không nghỉ..
Khi mệt nhoài, gục xuống góc cầu thang..!
Nó tiếp xúc bệnh nhân, bao hiểm họa nguy nan..
Nhưng ánh mắt luôn ngời lên sắc lửa..
Nó bảo: Nếu ngày mai có hy sinh đi nữa..
Vẫn hát yêu đời, vì Đất Nước bình yên...!
Chúng con sẽ về, để cùng mẹ đoàn viên...
Khi covid không còn, không âu lo tang tóc..
Còn hôm nay, xin mẹ ơi, đừng khóc..
Con phải lên đường vì Tổ quốc gọi tên..!!!
Nguồn sưu tầm
"Cha mẹ nuôi con như biển hồ lai láng
Con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày"
Thế là con đã bước sang tuổi 30 rồi đấy Mẹ ạ. Một cái tuổi đủ để con nhận ra những gì quan trọng nhất đối với cuộc đời mình. Mẹ ơi, cảm ơn Mẹ đã sinh ra con và nuôi nấng con trưởng thành. Đã vì con mà chịu nhiều vất vả để mong cho con có một tương lai sáng lạn hơn.
Mẹ chẳng cho con tiền để tiêu xài quần lọ áo kiêu sa lộng lẫy, chẳng cho con cái điện thoại đẹp để dương oai với đời, với bạn bè cùng thời. Con nhớ mãi cái thời nhà mình còn khó khăn, học hết cấp 3 cũng là lúc nhà mình xây nhà. Lúc đó nhà mình chẳng có tiền Mẹ nhỉ, con nói con đi lên Hà Nội ôn Đại Học chính Mẹ là người đi vay tiền cho con và các bạn lên Hà Nội ôn thi. Cùng thời các bạn được bố mẹ đưa lên Hà Nội ôn thi, điện thoại này điện thoại kia để liên lạc thì con 1 mình lên Hà Nội, không điện thoại nên con phải tự lo mọi việc, mẹ ở nhà chẳng đi đến đâu, đường xá Hà Nội mẹ không quen, con lên đó, đủ lớn rồi mọi việc con phải tự lập và tự chủ lo cho mình và rồi mọi sự cố gắng cũng được đền đáp, năm ấy 2008 là năm con thị đậu vào trường Đại học theo đúng nguyện vọng.
Mẹ ơi, người ta nói rằng nuôi con gái chẳng được gì cả, con gái thì cần gì phải đầu tư quá nhiều, học hành quá nhiều mà hà cớ gì Mẹ phải hi sinh tất cả vì tương lai của đứa con gái như con:
"Con gái bé thì ăn hại lớn thì bay đi
Đẻ con gái là con nhà người ta
Con gái đái không qua ngọn cỏ. "
Bao nhiêu lời nói cay nghiệt, tổn thương Mẹ phải chịu hết nhưng chưa bao giờ một lời ca thán, kể công rằng nuôi con tốn kém hay vất vả.
Có sao đâu Mẹ, con gái vẫn có thể báo hiếu lo lắng chăm sóc bố mẹ, vẫn có thể thành công và thậm chí còn thành công và làm những việc to lớn hơn đàn ông rất nhiều mẹ ạ.
Mẹ ơi, con là đứa ngang tàn, cũng từng làm mẹ nhiều lần phải buồn, con là đứa cũng 1 thời bồng bột, cũng đã từng tổn thương trong tình yêu, cũng có những vấp ngã, có những lựa chọn sai lầm và cũng từng bị người khác làm tổn thương. Nhưng có vất vả nào, có tổn thương nào so sánh bằng những gì Mẹ phải chịu đây.
Mắt mẹ thâm quầng, bàn tay mẹ chai sần, trán mẹ đã thêm vài nếp nhăn vì con.
Mẹ ơi, bây giờ con đã trưởng thành rồi, có gia đình rồi điều mà con muốn đền đáp Mẹ là sống làm sao thật hạnh phúc, chuẩn mực và con phải ngày càng thành công hơn nữa.
Mẹ không cho con cuộc sống xa hoa lộng lẫy, nhưng Mẹ cho con cái cần câu cơm. Điều con phải làm bây giờ là dùng cái cần câu cơm mẹ cho con, từng ngày, từng giờ cố gắng hơn nữa, rèn luyện bản thân mình hơn nữa để ngày càng thành công hơn nữa. Đó mới là sự đền đáp xứng đáng nhất với Mẹ.
Con sẽ không để Mẹ phải thất vọng và sẽ để mẹ luôn tự hào về 1 đứa con gái như con.
Nay là một ngày hết sức đặc biệt, kỷ niệm 4 năm ngày cưới của con Mẹ ạ và điều con muốn nói với Mẹ rằng con đang rất hạnh phúc. Con hạnh phúc vì được chồng và gia đình bố mẹ chồng hết mực yêu thương, giúp đỡ, ủng hộ, động viên, thấu hiểu con về cuộc sống cũng như trong công việc. Đấy chính là động lực lớn nhất tiếp sức cho con đường phía trước và thực hiện ước mơ của mình.
Con làm được và thành công hơn thế nữa.
Nguồn: Sưu tầm
Mẹ kính yêu của con!
Đã hai tháng nay con chưa về thăm mẹ rồi nhỉ? Lúc này đây, con đang ngồi nghỉ ngơi bên chiếc bàn làm việc. Bất chợt con nghe tiếng trẻ hàng xóm bi bô '' con yêu mẹ''. Như một phản xạ tự nhiên, con đã đượm buồn và muốn viết một cái gì đó gửi cho mẹ để vơi đi nỗi nhớ nhà.
Trong kí ức của con, đã hơn 20 năm, hình như con chưa nói '' con yêu mẹ'' bao giờ thì phải? Nhưng giờ đây con muốn nói câu nói đó biết chừng nào? Con muốn nói câu nói đó thật nhiều, thật nhiều lần, có lẽ con sẽ nói trong nước mắt. Con khóc không phải vì con buồn mà con khóc vì con đang tự trách bản thân, tại sao con đã không đủ dũng cảm để nói ra câu nói đó chỉ vì một ý nghĩ vô cùng trẻ con, là câu nói đó chỉ có trẻ con mới nói với mẹ và con tự thấy chỉ cần dấu trong lòng là được.
Tuy nhiên, cho đến bây giờ, con đã thực sự trưởng thành và bắt đầu một cuộc sống mới. Một cuộc sống thực sự xa rời vòng tay mẹ. Con phải tự mình chăm lo cho cuộc sống của mình và người đàn ông bên cạnh con. Có trải qua những bước đầu của cuộc sống mới con mới thực sự cảm nhận được hết những hy sinh mẹ dành cho con. Con vẫn còn nhớ hình ảnh mẹ xa dần khi tiễn con ra bến xe lên Hà Nội nhập học. Đó cũng là lần đầu con xa mẹ. Đó cũng là lần đầu con bắt đầu tự lo cuộc sống cho mình. Nhưng có lẽ, con chưa bao giờ nói với mẹ về tâm trạng của con lúc đó. Con kể mẹ nghe nhé!
Mẹ biết không, suốt chặng đường ngồi trên xe bus, con đã khóc nhiều lắm đấy mẹ ạ? Và con cũng cảm nhận được ánh mắt buồn của mẹ khi xa con. Ánh mắt ấy như đè nặng tâm hồn con. Ánh mắt ấy cứ hiện hữu trong tâm trí con và cứ nghĩ đến là nước mắt con lại trào ra. Con cũng chẳng hiểu nữa, chắc một phần do con đang lo lắng không biết sẽ sống ra sao khi không có mẹ bên cạnh.
Phải chăng, nếu như người đưa con không phải là mẹ mà là một ai khác thì có lẽ con đã không khóc đâu mẹ a! Giá như bố con còn trên đời thì có lẽ tâm hồn con đã không yếu mềm như thế. Con cứ hình dung hình ảnh mẹ ngày nào cũng vò võ nấu cơm một mình, rồi lại ăn một mình, tối ngủ thì trằn trọc không ngủ được vì cô đơn lạnh lẽo. Thế là nước mắt con lại cứ rơi. Lúc ấy con thấy mình nhỏ bé vô cùng và con lại muốn từ bỏ tất cả để về với mẹ.
Và mẹ có biết không? Buổi tối hôm ấy, con cũng không ngủ được mẹ à! Cái hình ảnh mẹ lủi thủi một mình quanh căn nhà cứ lởn vởn trong đầu con. Lần đầu tiên, con cảm nhận được hai từ '' xót xa''. Con thấy tim con đau, con thấy nước mắt cứ tuôn trào. Con chỉ biết con đang nghĩ về mẹ, con đang nhớ mẹ, con đang thương mẹ, con muốn về nhà với mẹ. Chắc mẹ cười vì con trẻ con mẹ nhỉ?
Thời gian dần trôi, con đã quen với việc xa mẹ, và chắc hẳn mẹ đã quen với việc con không có nhà? Và hơn hết, con lại gặp lại những cảm xúc ấy khi bước sang một ngã rẽ cuộc đời khác. Bước ngoặt này, nó làm con hiểu ra nhiều điều. Chắc mẹ hiểu con nói gì? Con còn nhớ như in cái buổi chiều hôm ấy, cả mẹ cả con cùng khóc vì một quyết định lớn trong đời con - con đi lấy chồng. Người ngoài nhìn cảnh tượng đó chắc hẳn sẽ nghĩ con đang bị ép duyên mẹ nhỉ?
Đôi khi, nghĩ lại con vẫn thấy buồn cười mẹ ạ! Con khóc nhiều như thế là vì con chưa muốn rời xa mẹ trong thời điểm này. Con khóc vì con cảm thấy con chưa đủ bản lĩnh để chống chọi với những thay đổi và sóng gió sắp tới. Tuy nhiên, như một điều kì diệu, nghe mẹ phân tích và chia sẻ con như có thêm sức mạnh để tiếp tục cuộc hành trình mới. Mẹ thật phi thường !!!
Cuộc sống với gia đình mới cũng khá ổn mẹ ạ. Con đã dần thích nghi được với gia đình nhà chồng. Chỉ có điều con nhớ nhà và nhớ mẹ lắm. Con còn nhớ, khi ở nhà mình, những lúc mệt mỏi, con chỉ cần nói con thích ăn cái này, con thích ăn cái kia là mẹ đáp ứng con liền .Tuy nhiên, giờ đây con thích ăn gì con phải tự làm mẹ ạ, kể cả có mệt mỏi đi chăng nữa. Nhưng mẹ đừng lo lắng cho con nhé, có tự làm còn mới thấy mình cứng cỏi và sống có trách nhiệm hơn. Đây cũng là điều mà mẹ muốn con hoàn thiện bản thân mà. Những lúc như thế con càng thấm thía lời dạy của Phật được treo trên tường nhà mình mẹ ạ: ''đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ''.
Con đã thực sự cảm nhận và hiểu được ý nghĩa sâu sắc của lời dạy đó. Đặc biệt, ngày anh con xa quê hương không còn xa nữa, con lại không được về thăm mẹ tự do và thường xuyên như xưa? Chắc mẹ buồn lắm nhỉ? Đã nhiều đêm con nằm con khóc vì hình ảnh dáng mẹ ngồi ăn bên mâm cơm đạm bạc chẳng có gì, chỉ là rau dưa và vài quả cà muối. Hình ảnh đó khắc đậm trong tâm trí con. Mẹ cũng biết con là đứa có tâm hồn yếu mềm mà.
Nhà mình cũng không phải quá khó khăn, đã nhiều lần con cáu mẹ, con bảo mẹ mua thức ăn để ăn, nhưng mẹ đã nói với con rằng : ''mẹ nấu ăn mình nên không buồn làm nhiều món, ăn uống đơn giản cho xong bữa''. Và mẹ biết không, con rất buồn vì đã có lần mẹ nói rằng: '' Còn con Míc thì còn bõ nấu chớ mình tao nấu, đồ thừa bỏ đi nó phí''. Câu nói đó của mẹ chẳng có hàm ý gì, nhưng tim con đau thắt. Vì con chợt nhận ra một điều, thời gian qua, Míc đã là người bạn tâm tình với mẹ, giúp mẹ thấy căn nhà ấm cúng hơn khi không có chúng con ở nhà.
Con chợt nhận ra hình như con đã xa mẹ quá lâu và con đã đã quên đi việc mẹ đang sống với nỗi cô đơn từng ngày. Con thật vô tâm phải không mẹ? Và cũng có rất nhiều lần, con đã dấu mẹ để theo đuổi ước mơ và sở thích của mình mà đã bỏ qua lời khuyên của mẹ. Con xin lỗi mẹ, mẹ nhé!
Ngày của mẹ sắp đến rồi, con chỉ biết nguyện cầu cho mẹ thật nhiều sức khỏe, thật nhiều niềm vui. Và con sẽ nhớ lịch mua sữa cho mẹ đều đặn, con sẽ không quên nữa đâu mẹ ạ. Và con muốn nói câu nói mà bé Sam Anh nhà mình hay nói :'' Con yêu mẹ nhất trên đời!'' Mẹ yên tâm mẹ nhé. Con sẽ sống thật tốt với cuộc sống mới, với gia đình mới, con sẽ không để mẹ phải suy nghĩ nhiều đâu mẹ ạ. Con cũng đã học được tính nhẫn nhịn nhiều hơn rồi đấy mẹ ạ!
Mẹ kính yêu..!
Giờ này mẹ đã ngủ....
Con viết cho mẹ khi con đang say. Hôm nay con uống 2 cốc bia mẹ ạ. Con say. Con khóc.
Ngày 20/10 là gì hả mẹ? Với mẹ chỉ giản đơn là 1 ngày bình thường thôi nhỉ.
Con khóc. Và con nghĩ về mẹ. Từ khi con hiểu được 20/10 là gì? Con đã làm được những gì cho mẹ.
Ngày cấp 1 con xin mẹ 2.000 đồng để đóng tiền mua hoa cho cô giáo chủ nhiệm. Đi học về thấy mẹ đang bán những tạ than đen nhẻm, cái cân phải luồn đòn gánh vào vì chưa có cân bàn... vai phải mẹ thường đau mỗi tối.
Ngày cấp 2 con xin mẹ 10.000 đồng để ngoài tiền mua hoa cho cô, còn mua thiếp hí hoáy cả đêm tô vẽ, tặng những người bạn con yêu thương. Mẹ nằm trên giường vắt tay lên trán: "Tháng này bố mày chắc không được nghỉ phép"...
Ngày cấp 3 con xin mẹ 50.000 đồng, để cùng các bạn trong lớp cắm trại và liên hoan tới tối muộn mới về. Mẹ đã lau sạch sẽ nhà cửa, mâm cơm tối vẫn còn để gọn gàng thức ăn cho riêng con. 2 thằng em chành chọe nhau mệt rồi lại ôm nhau ngủ...
Đại học. Con là cán bộ lớp, con chúc mừng nhiều người lắm, bạn bè, cô giáo, những cô bác con quen...những ngôn từ dí dỏm và đặc biệt dành riêng từng người. Mẹ điện thoại lên và nói những điều như ngày nào cũng điện để nói: " Đi ngủ nhớ mắc màn, tối nhớ cài cửa thật kỹ, ngủ sớm đi".
Nhưng...mẹ biết không, con luôn nghĩ tới mẹ đầu tiên. Con luôn thế. Ngày bé, có lần con làm tặng mẹ bài thơ nhưng không dám đưa, có lần mua hoa tặng mẹ rồi lại đưa cho đứa bạn về... cắm. Có lẽ do mình ở quê mẹ nhỉ? Ở quê những bà mẹ đầu tắt mặt tối, chẳng chồng con nào tổ chức ngày của mẹ.
Con lên thành phố
Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ mặc váy và đi dép cao. Họ bước những bước đi uốn dẻo nhẹ nhàng lịch lãm, không vội vã, tất bật như mẹ. 8h tối họ trang điểm và đi cafe, mẹ cơm nước, giặt giũ và mắc màn cho chúng con ngủ.
Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ nói về khiêu vũ, về những chuyến công tác đi mệt lử nhưng biết nơi này, nơi kia, biết món này món kia. Còn mẹ của con, khi con điện thoại về hỏi: Mẹ ơi con ghẹ là con gì mẹ nhỉ? có người nói với con là con ghẹ ăn ngon. Mẹ trả lời: "Mẹ cũng không rõ lắm, hình như nó giống con hến, con ngao"...Và khi con được biết về con ghẹ. Con khóc.
Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Chồng họ chở đi siêu thị mỗi tuần, và đi mua cho những bộ quần áo đẹp. Vậy mà những lúc chán chồng, họ đi ra phố phường với đám bạn, và vào vũ trường, vào cafe. Còn mẹ, mẹ khóc mỗi khi bố làm mẹ buồn. Và mẹ nói với chúng con: "Chỉ mẹ được nói bố, chúng mày là con dù bố mẹ có sai đến thế nào cũng không có quyền nói...".
Mẹ của con. Lúc này con nhớ về tuổi thơ con. Quãng đời con trải qua bên mẹ. Chúng con luôn có mẹ ở bên. Và bố cũng thế, bố gọi điện thoại mỗi ngày mẹ nhỉ, và bố gặp lần lượt từ mẹ tới 3 đứa con... Bố mỗi tháng về 1 lần. Chúng con lớn lên, đứa nào cũng sáng sủa khôn ngoan, ai cũng khen mẹ thật giỏi, bố thật may vì có mẹ... Bố con cũng là một người đàn ông tuyệt vời phải không mẹ. Dẫu đôi lúc bố làm mẹ buồn, nhưng con người có ai hoàn hảo đâu? Con cũng thấy xấu hổ lắm, khi con, khi em con, chẳng ngoan như những gì mẹ đã chờ mong.
Mẹ! Mẹ ngủ đi, đừng thức nữa, sao giấc ngủ mẹ chẳng sâu thế. Sao sau 1 đêm mắt mẹ càng quầng? Sao mẹ hay ốm đau?
Mẹ! Con yêu mẹ. Con yêu mẹ. Và con sẽ sống thật tốt như những gì bà ngoại đã dạy mẹ để mẹ dạy con. "Sống không quỵ lụy ai, không hài lòng và không giả dối".
Con đã lớn khôn, con đã trưởng thành, nhưng những tối rúc đầu vào nách mẹ mà ngủ vùi, tới sáng vẫn dang chân tay trên giường ngon giấc...còn mẹ đã nấu xong bữa sáng. Con bỗng thấy mình như một công chúa nhỏ, thấy con là người hạnh phúc nhất thế gian, vì tất cả những gì bố mẹ dành cho chị em con, là những điều con không mong gì hơn thế nữa.
Đêm nay con chúc mẹ ngủ ngon, và bố ở nơi xa sẽ luôn mơ về mẹ!
Trên đây là toàn bộ những bức thư gửi mẹ 20/10 hay, ý nghĩa, chất chứa tâm trạng, cảm xúc chân thật của những người con dành cho mẹ kính yêu của mình. Hy vọng những bức tâm thư này mang đến nhiều gợi ý cho bạn, giúp bạn mạnh dạn viết và bày tỏ tình yêu thương, sự kính trọng sâu sắc với mẹ. Trường hợp được giao nhiệm vụ tổ chức sự kiện 20/10, bạn đọc có thể tham khảo các mẫu lời dẫn tọa đàm 20/10 hay, để khách mời và những người tham dự hiểu rõ hơn về lịch sử, ý nghĩa của ngày lễ đặc biệt này.
https://thuthuat.taimienphi.vn/thu-gui-me-20-10-hay-va-y-nghia-65322n.aspx
Bên cạnh việc tham khảo, viết thư gửi mẹ nhân ngày 20/10, để có thêm nhiều gợi ý khác, bạn cũng có thể tham khảo thêm những bài thơ tặng mẹ 20/10 ngắn, hay, dạt dào cảm xúc mà Taimienphi.vn biên tập, tổng hợp trước đây. Tương tự như lời chúc, thư gửi mẹ thì bài thơ 20/10 cũng là món quà tinh thần vô cùng ý nghĩa.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn